*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tỷ, muội không muốn ăn, để Nhuận Nương tỷ đổ đi đi".
Tiểu Nga nói một cách thờ ơ.
Sau đó vẫy tay định đi ra ngoài, nhưng đã bị Quan Hạ Nhi túm lại.
Advertisement
"Anh rể đã nói rồi, một lần hai lần, không được có lần thứ 3, đây đã là lần thứ 3 rồi!"
Quan Hạ Nhi chỉ vào ghế đẩu: "Hôm nay ăn không xong không được ra ngoài!"
Advertisement
"Anh rể…"
Tiểu Nga nhìn Kim Phi một cách đáng thương.
Kim Phi thường rất thích Tiểu Nga, mỗi khi Tiểu Nga gặp rắc rối và bị Quan Hạ Nhi khiển trách, Kim Phi là người giúp cô bé giải vây.
Nhưng lần này Kim Phi không giúp, chỉ vào bát cháo trắng còn thừa, khuyên nhủ:
"Tiểu Nga, lãng phí đồ ăn là không đúng. Muội có biết có bao nhiêu đứa trẻ trong làng nằm mơ cũng muốn ăn cháo trắng không?"
Nếu ở thế kỷ 21, trẻ con kén ăn là chuyện bình thường vì dù sao nguồn tài nguyên cũng dồi dào, không ai thiếu miếng ăn cả.
Tuy nhiên, ở Đại Khang, nơi sức sản xuất vô cùng lạc hậu, hàng năm có biết bao người chết đói, lãng phí lương thực chính là một tội ác.
Thậm chí Kim Phi cũng ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, chưa từng để thừa.
"Đúng đấy, muội mới được ăn no mấy ngày mà đã bắt đầu lãng phí đồ ăn rồi à?"
Quan Hạ Nhi vỗ mạnh vào trán Tiểu Nga: "Nếu muội còn tái phạm chuyện này, ta sẽ đuổi muội về để chị dâu chăm đấy!"
"Tỷ tỷ, muội ăn, từ sau sẽ không để thừa đồ ăn nữa, đừng đuổi muội về chỗ chị dâu!"
Cuộc sống trước kia đối với Tiểu Nga là một cơn ác mộng, khi nghe tin Quan Hạ Nhi sẽ trả mình về, mặt cô bé tái đi vì sợ hãi, sau đó nhanh chóng ngồi lại và ngoan ngoãn bưng bát cơm lên.
"Ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần……"
Khánh Mộ Lam cắn đũa và lặp lại: "Câu thơ rất hay, có phải là một bài ca dao không".
Đường Đông Đông cũng gật đầu đồng tình.
"Không hổ là xuất thân quý tộc, nghe cái là biết liền".
Kim Phi cười và khen ngợi.
"Ta từ nhỏ đã bị cha ép học, đã qua tay biết bao thầy, nghe không biết mới lạ?"
Khánh Mộ Lam hỏi: "Hai câu trước đó là gì?"
“Cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày”.